₫xóc đĩa con mực
xóc đĩa con mực-Tôi có người bạn cùng thời phổ thông. Ra trường từ năm 1978 mỗi người mỗi ngả. Bẵng đi mấy chục năm không biết tin tức gì nhau. Bỗng tình cờ gặp lại mới hay anh là sĩ quan quân đội ở tận... Tiền Giang. Anh chuyển quân vô đó từ ngày còn trẻ rồi lập gia đình, sinh cơ từ ngày ấy. Họa hoằn lắm anh mới về quê Quảng Nam đôi lần. Hỏi sao không về lại quê sinh sống, anh chỉ cười ha ha thật to, giọng sảng khoái “đặc sệt” chất miền Tây. Tóc anh xoăn cứng và da hơi ngăm giờ vẫn y vậy. Trò chuyện với anh, tôi thấy như mình đang ở tận miền Tây, đang gặp gỡ một người đàn ông miền Tây vạm vỡ, săn chắc đượm chút dân dã tự nhiên của người từng quen với sóng nước , phù sa. Nghe anh kể chuyện vui, chuyện đời, chuyện vợ con, làng xóm nơi quê hương thứ hai của anh, tôi lại thấy thấp thoáng hiện lên trong anh những hình ảnh của một miền Tây sông nước khó quên: Cái chất phóng khoáng, hào hiệp, cái vô tư, thoải mái cứ tràn ra một cách tự nhiên như hơi thở, điệu cười, giọng nói của người miền Tây - những người gắn bó máu thịt một đời với sông ngòi, kênh rạch giữa trời đất bao la, với rừng thiêng cùng biển cả sóng trào. Những người như thế nếu có buồn, họ cũng vẫn hát vang. Chờ trăng lên cất tiếng gọi nhau. Đàn khảy tang tình đượm thắm hồn ai. Biển xôn xao gió lộng tứ bề...
xóc đĩa con mực-Tôi có người bạn cùng thời phổ thông. Ra trường từ năm 1978 mỗi người mỗi ngả. Bẵng đi mấy chục năm không biết tin tức gì nhau. Bỗng tình cờ gặp lại mới hay anh là sĩ quan quân đội ở tận... Tiền Giang. Anh chuyển quân vô đó từ ngày còn trẻ rồi lập gia đình, sinh cơ từ ngày ấy. Họa hoằn lắm anh mới về quê Quảng Nam đôi lần. Hỏi sao không về lại quê sinh sống, anh chỉ cười ha ha thật to, giọng sảng khoái “đặc sệt” chất miền Tây. Tóc anh xoăn cứng và da hơi ngăm giờ vẫn y vậy. Trò chuyện với anh, tôi thấy như mình đang ở tận miền Tây, đang gặp gỡ một người đàn ông miền Tây vạm vỡ, săn chắc đượm chút dân dã tự nhiên của người từng quen với sóng nước , phù sa. Nghe anh kể chuyện vui, chuyện đời, chuyện vợ con, làng xóm nơi quê hương thứ hai của anh, tôi lại thấy thấp thoáng hiện lên trong anh những hình ảnh của một miền Tây sông nước khó quên: Cái chất phóng khoáng, hào hiệp, cái vô tư, thoải mái cứ tràn ra một cách tự nhiên như hơi thở, điệu cười, giọng nói của người miền Tây - những người gắn bó máu thịt một đời với sông ngòi, kênh rạch giữa trời đất bao la, với rừng thiêng cùng biển cả sóng trào. Những người như thế nếu có buồn, họ cũng vẫn hát vang. Chờ trăng lên cất tiếng gọi nhau. Đàn khảy tang tình đượm thắm hồn ai. Biển xôn xao gió lộng tứ bề...